Chương 117

Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Mộc Yêu Nhiêu

11.487 chữ

17-06-2023

Lương tri phủ rời khỏi huyện nha, xe ngựa cách huyện nha càng ngày càng xa thì dần dần đi chậm lại, tùy tùng đến bên cạnh cửa xe, hai mắt Lương tri phủ nheo lại mới yếu ớt lên tiếng: “ Tên Diệp bộ khoái này, ta không hi vọng hắn có thể thuận lợi rước được mỹ nhân về ”

Tùy tùng ngoài cửa hiểu ý chắp tay: “ Thuộc hạ đã hiểu, hiện tại sẽ đi sắp xếp ”

*

Trong sảnh, Ông tri huyện đem hạ nhân đuổi xuống, chỉ còn lại hai người trong sảnh.

Chốc lát sau, Ông Minh Tuyển nghe được tri phủ đã rời đi, cho nên cũng đi tới, mắt nhìn A Diệp lại nhìn dưỡng phụ.

Hắn mở miệng hỏi dưỡng phụ: “ Tên Lương tri phủ vì A Vũ mà tới đây? ”

Khuôn mặt Ông tri huyện u ám, thở dài một hơi, gật đầu: “ Hắn ta dù không nói gì, nhưng nói gần nói xa đều ám chỉ ta lấy A Vũ ra làm bàn đạp để leo lên quyền thế ”

Nói đến đây, sắc mặt Ông tri huyện càng thêm đen.

“ Hắn hơn A Vũ mười lăm tuổi, vậy mà dám có loại ý nghĩ dơ bẩn này! ”

Tạ Quyết hiện tại là “A Diệp” nghe vậy, lông mày không khỏi âm thầm nhăn lại.

Ông Minh Tuyển cũng lo lắng, hỏi: “ Vậy phải làm sao bây giờ? ”

Nói đến đây, Ông tri huyện nhìn về phía A Diệp, chà xát lòng bàn tay, hít sâu một hơi mới mở miệng: “ A Diệp, ta biết ngươi không có ý nghĩ này, nhưng ngươi nể tình ta cứu ngươi một mạng, vì để cho tri phủ biết khó mà lui, cùng A Vũ đính ước trước, đợi qua một hai năm, ta tìm cho A Vũ một phu quân thích hợp, sau đó giải trừ hôn ước, ngươi thấy thế nào? ”

Ông tri huyện cùng Ông Minh Tuyển đều hơi khẩn trương nhìn về phía hắn, chờ đáp án của hắn.

Dưới ánh mắt mong chờ của hai người, Tạ Quyết trầm mặc một lát sau mới gật đầu: “ Thuộc hạ nghe theo sự sắp xếp của đại nhân ”

Ông tri huyện lúc này thở dài một hơi, suy nghĩ rồi lại nói: “ Việc này trước hết đừng cho A Vũ biết, miễn cho con bé ăn ngủ không yên, chuyện đính ước… ”

Ông tri huyện nhìn về phía hắn, nói ra dự định của mình: “ Chờ ta tìm kĩ được lương tế, ngươi lại lấy cớ nói khôi phục trí nhớ, lấy lý do rằng trong nhà đã có thê nhi để giải trừ hôn ước, A Vũ dù đau lòng nhưng con bé có thể hiểu được ”

Nói đến đây, cũng thở dài một hơi.

Tạ Quyết nghe được câu lương tế cùng thê nhi, có chút cúi mắt xuống, vuốt cằm nói: “ Thuộc hạ đã hiểu ”

*

Ông Cảnh Vũ theo mẫu thân về quê nhà ở mấy ngày, cha kêu người để bọn họ trở về.

Người phái tới cũng nhắn cho Liễu đại nương tử, để các nàng về trước, chuyện phiền phức đã có biện pháp giải quyết.

Mẫu nữ hai người cũng trở về.

Trở lại Vân huyện, Ông Cảnh Vũ chợt nghe phụ thân nói A Diệp xin cưới, hắn cũng đồng ý hôn sự, ít ngày nữa sẽ đính hôn.

Nghe được chuyện này, Ông Cảnh Vũ không hề cảm thấy vui sướng gì, mà là nghi ngờ nguyên nhân trong đó là vì nàng.

Nghe được chuyện đính ước, nàng liền trực tiếp đi hỏi phụ thân.

“ Cha, có phải người ép A Diệp không? ”

Ông tri huyện cười khúc khích: “ Cha là người như vậy sao? Lúc trước A Diệp là bởi vì không có trí nhớ, cho nên không dám tùy tiện thành thân, nhưng cha cũng đã khuyên hắn, ngộ nhỡ mãi mãi cũng khôi phục không được thì sao, cũng không thể cả một đời cứ như vậy, hắn có lẽ nghĩ thông suốt, cho nên xin cưới ”

“ Thật sao? ”. Ông Cảnh Vũ có chút híp mắt, không tin tưởng lắm nhìn chằm chằm phụ thân.

Ông tri huyện thong thả cười một tiếng: “ Tất nhiên rồi, nếu con không tin thì có thể đi hỏi A Diệp ”. Dừng một chút, lại cố ý nói: “ Nếu con không muốn, ta liền từ chối hắn, tóm lại cô nương nhà ta không lo không gả được ”

Ông Cảnh Vũ nghe xong, thần sắc luống cuống đến hoảng, vội nói: “ Trước tiên con hỏi hắn vì sao lại từ chối đã ”

Nói xong, không chờ phụ thân phản ứng lại, ngượng ngùng rời khỏi phòng.

Nữ nhi đi rồi, Liễu đại nương tử mới nhìn trượng phu: “ Tại sao lại là A Diệp? ”

Ông tri huyện thở dài một hơi, nhìn về phía thê tử: “ Minh Tuyển cùng A Vũ tuy không phải huynh muội ruột thịt, nhưng lại thân thiết hơn cả huynh muội ruột, bọn chúng không được. Lại nói cả cái huyện nha này có ai thích hợp hơn A Diệp, có thể tin tưởng tối thiểu hắn sẽ không bị Lương tri phủ uy hiếp lợi dụng ”

Nghe vậy, Liễu đại nương tử cũng hiểu được lo lắng của trượng phu.

Nhìn về phía cửa phòng mở rộng, âm thầm thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “ Chỉ mong lúc giải trừ hôn ước, A Vũ có thể chấp nhận được ”

*

Hoàng hôn tới, tà dương rơi về phía tây, bộ khoái cùng nha dịch bận rộn một ngày liền lục đục thay ca.

Tạ Quyết cùng Ông Minh Tuyển ở cùng một viện, lúc từ bên ngoài đi vào trong viện, liền nhìn thấy nhị cô nương đứng ở đó.

Lúc nhị cô nương trông thấy hắn, giống như có chút khẩn trương, âm thầm hít thở một cái mới đi về phía hắn.

Trong viện Ông Minh Tuyển có một gã sai vặt, hôm nay hắn phải trực, gã sai vặt cũng không biết lúc này đã chạy đi đâu rồi.

Tạ Quyết mắt nhìn bốn phía, gọi nàng một tiếng nhị cô nương, sau đó hỏi: “ Tỳ nữ của nhị cô nương đâu? ”

Ông Cảnh Vũ nói: “ Ta hỏi huynh mấy câu liền đi ngay ”

“ Nhị cô nương muốn hỏi điều gì? ”

Ông Cảnh Vũ nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú cùng bình tĩnh, đối diện với con ngươi đen láy của hắn, trong lòng không hiểu sao lại thấy khẩn trương, nhưng nàng trước khi tới đã chuẩn bị tốt tâm lý, cho nên còn có thể bình tĩnh mà hỏi hắn: “ Lúc trước huynh không phải đã từ chối sao, vì sao hiện tại lại tới chỗ cha cầu thân, có phải cha ta uy hiếp huynh không? ”

Ánh mắt Tạ Quyết rơi vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nhị cô nương, chậm rãi mở miệng: “ Ta nếu không nguyện ý, không ai có thể uy hiếp được ta ”

Nghe vậy, Ông Cảnh Vũ khẽ giật mình.

Chẳng biết tại sao, nghe hắn nói như thế, trong lòng khẽ run lên, có một tia vui sướng nho nhỏ.

Nàng rũ xuống ánh mắt, lại hỏi: “ Vậy huynh tại sao bỗng nhiên lại nghĩ thông suốt? ”

“ Nguyên nhân này rất quan trọng với nhị cô nương sao? ”. Hắn hỏi.

Nàng nhẹ gật đầu: “ Quan trọng, nếu huynh chỉ bởi vì ân tình của cha, cầu thân chỉ vì báo ơn… ”. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “ Ta sẽ không đồng ý ”

Thần sắc Tạ Quyết trầm tĩnh nhìn qua nàng, trầm mặc một lát, cẩn thận đáp lại nàng: “ Nếu nói không có, tức là đang lừa nhị cô nương. Nhưng chỉ có một nửa, còn một nửa thì không phải, nhưng ta có thể khẳng định với nhị cô nương, là ta nguyện ý ”

Ông Cảnh Vũ hơi mê man trừng mắt nhìn, lại hỏi: “ Vậy một nửa kia là gì? ”

Sau một lát yên tĩnh, Tạ Quyết nói: “ Một nửa nguyên nhân kia không tiện lộ ra, nhị cô nương xin chớ gặn hỏi ”

Ông Cảnh Vũ trầm mặc một lát, nói: “ Ta dù có thiện cảm với Diệp bộ đầu, nhưng cũng không phải loại người bám chặt không buông, cho nên Diệp bộ đầu không cần cảm thấy có lỗi với ai, cũng không cần cảm thấy nợ ai ”

Nàng cũng có kiêu ngạo cùng tự tôn, cũng không phải không ai muốn lấy nàng, cho nên không cần phải bám dính trên người hắn…

Ông Cảnh Vũ cúi đầu, thấp giọng nói: “ Chuyện cầu thân, chúng ta coi như chưa nhắc tới ”

Dứt lời, nàng nhấc chân rời đi, lúc đi qua hắn, hắn bỗng nhiên vươn tay giữ lấy cổ tay nàng.

Tiếp đó trong chớp mắt, Tạ Quyết nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, liếc mắt nhìn hướng cửa sân, mặt mày khẽ động, nhắc nhở: “ Đừng nói gì ”

Nói xong liền nhanh chóng lôi nàng trốn vào bụi trúc.

Lúc nãy không thấy gã sai vặt đâu, bây giờ không biết hắn bưng cái gì trở về viện, hắn chỉ lo nhìn khay đồ, không chú ý đến tình huống trong viện.

Đi qua cửa tiểu viện, rồi lại tiếp tục đi tới chính sảnh.

Ông Cảnh Vũ ngẩn người nhìn nam nhân đang cảnh giác nhìn về phía

Nàng quang minh chính đại nói chuyện với hắn, sao lại có cảm giác như đang làm chuyện mờ ám với hắn vậy?

Ngay tại lúc đang kinh ngạc, nam nhân quay đầu nhìn về nàng, mắt sắc có chút sững sờ.

Khoảng cách hai người rất gần, chỉ cách nhau nửa cánh tay.

Bốn mắt nhìn nhau, Ông Cảnh Vũ không được tự nhiên di đi ánh mắt, thấp giọng hỏi: “ Chúng ta vì sao phải tránh? ”

Tạ Quyết liền giật mình.

Đúng vậy, bọn họ cần gì phải tránh. Nhưng tránh đều đã trốn rồi, hiện tại đi ra ngoài chỉ sợ càng khiến người ta hiểu lầm.

Gã sai vặt tiến vào trong sảnh, cũng rất nhanh đi ra ngoài.

Chờ gã sai vặt đi rồi, Ông Cảnh Vũ nhìn cổ tay bị hắn nắm chặt, yếu ớt hỏi: “ Diệp bộ khoái có thể buông ta ra không? ”

Tạ Quyết lúc này mới nhớ tới, cũng buông lỏng tay ra.

Hai người đi ra từ khóm trúc, Tạ Quyết nói: “ Đại nhân đã đồng ý hôn sự, nếu nhị cô nương từ chối, ta cũng không thể tiếp tục ở lại nha môn ”

Ông Cảnh Vũ sững sờ: “ Việc này lại chưa nói ra, sao không thể tiếp tục ở lại? ”

Tạ Quyết trầm mặc chốc lát, nói: “ Nhị cô nương nếu không ghét ta, trước tiên cứ đính hôn trước, đợi ngày sau nhị cô nương thật sự có người trong lòng, đến lúc đó hủy bỏ hôn ước cũng không muộn ”

Ông Cảnh Vũ nhíu mày, lời này sao nghe được có chút là lạ?

Còn chưa suy nghĩ kỹ, lại nghe hắn nói: “ Chuyện ta cầu thân, không có bất kỳ người nào ép ta, nhị cô nương không ngại suy nghĩ thật kỹ rồi quyết định cũng không muộn ”

Ông Cảnh Vũ cau mày nhìn hắn một cái, có chút mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì, nhấc váy quay người rời đi.

Trở về tiểu viện của mình, nàng lưỡng lự hồi lâu.

Lúc về, a nương cũng khuyên nàng đính hôn trước, nếu nàng từ chối, về sau A Diệp lấy người khác, nàng gả cho người khác, cuối cùng liền bỏ lỡ nhau.

Cho dù hiện tại không có cảm tình, nhưng có cơ hội chung đụng, không có cảm tình cũng có thể có chút cảm tình.

Nhưng nếu không có cơ hội ở chung, thì càng không có khả năng.

Nếu không có tình ý thì không sao, nhưng đều có tình cảm, vì sao muốn lãng phí cơ hội này?

Tóm lại là đính ước chứ không phải thành thân, vẫn có thể từ chối.

Nếu cuối cùng phát hiện đối phương không thích hợp, vậy liền từ hôn.

Ông Cảnh Vũ bị thuyết phục, cho nên cũng đồng ý.

*

Diệp bộ khoái cùng thiên kim tri huyện đính hôn, địa vị như nước lên thuyền, người trong nha môn vô cùng tôn kính với hắn.

Ngay cả ra bên ngoài gặp phải bách tính, họ cũng đều sẽ cung cung kính kính gọi một tiếng “Diệp bộ khoái”.

Bộ khoái đi tuần tra cùng Tạ Quyết cười nói: “ Hiện tại cả đám đều lấy lòng ngươi, đoán chừng đều biết ngươi sắp làm con rể tri huyện đại nhân ”

Thần sắc Tạ Quyết lạnh nhạt, cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Lúc này, bỗng nhiên có một phụ nhân tuổi trẻ kinh hoàng chạy tới: “ Quan gia! Nữ nhi của ta bị bọn buôn người bắt đi rồi, nhanh cứu nữ nhi của ta với ”

Sắc mặt một bộ khoái khác chớp mắt nghiêm túc, hỏi: “ Người chạy hướng nào? ”

Phụ nhân tuổi trẻ khóc lóc chỉ vào ngõ nhỏ đằng trước: “ Ta chỉ thấy bọn hắn chạy và ngõ nhỏ kia, ta sợ bọn hắn người đông thế mạnh, cho nên không dám tùy tiện đuổi theo ”

Tạ Quyết còn đang suy tư, bộ khoái đồng hành đã vội vàng đuổi theo.

Dù phát hiện ra chỗ không ổn, nhưng cũng không rảnh suy nghĩ, chỉ có thể đuổi theo.

Ngõ nhỏ bảy rẽ tám quẹo, lúc Tạ Quyết đuổi theo, đã thấy bộ khoái đồng hành phía trước cầm đao cảnh giác từng bước lui lại.

Ánh mắt Tạ Quyết chớp mắt sắc bén, cảnh giác đè xuống chuôi đao bên hông.

Tiếp đó trong chớp mắt, liền thấy có năm tên che mặt xuất hiện ở phía trước, phía sau cũng có người xuất hiện.

Bọn hắn bị bao vây.

Không đến nửa khắc, trên mặt đất bên trong ngõ hẻm đều là người áo đen bịt mặt.

Mà Tạ Quyết thì đứng ở chính giữa, thậm chí đao đều không rút ra khỏi vỏ liền cho đánh ngã đối phương.

Bộ khoái đồng hành mặt lộ đầy khinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi miệng đều không khép lại được.

Sớm đã biết Diệp bộ khoái lợi hại, nhưng lại không biết lợi hại như vậy!

Tạ Quyết chân đạp sống lưng người dẫn đầu, ánh mắt lăng liệt, thanh âm băng lãnh: “ Ai phái các ngươi tới? ”

Người kia run giọng trả lời: “ Chúng ta chỉ nhận tiền làm việc, không biết thân phận của người kia. Người kia để chúng ta dạy dỗ ngươi một trận, sau đó lại cảnh cáo ngươi, để ngươi từ hôn với Ông nhị cô nương ”

Nghe nói như thế, mắt sắc Tạ Quyết trầm xuống, trong lòng đã có đáp án.

Là người của tri phủ.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!